Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít.Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố?Tức thì tôi nhận thấy rằng chuốc lấy khổ vào thân chỉ vì tự ép mình vào một cái khuôn không thích hợp.Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới.Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc.Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy:Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên.Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn.Hồi đó, ai hơi chỉ trích ông là ông phật ý, nổi nóng ngay.